[Đi và viết] Hải Vân quan, liệu người có nhớ?

 

Mọi người hay nói rằng em là một cô nàng mạnh mẽ, cứng cỏi và độc lập, điều đó cũng đúng vì cuộc sống của em tôi luyện em bắt buộc em phải như vậy, em ko có lựa chọn khác, làm một cô gái mạnh mẽ cũng tốt, em chẳng phải dựa dẫm nhiều vào ai, mọi việc em đều có thể tự làm.

Em ham chơi, ham đi, những cung đường em đều muốn làm xế, ko phải là để thể hiện bản thân hay chứng tỏ điều gì, chỉ là muốn được cảm nhận những cung đường ấy một cách tối đa mà thôi. Lần đầu tiên gặp anh, cũng chẳng nhận ra điều gì đặc biệt ở anh, chỉ thấy anh cũng giống như bao nhiêu người khác, cũng muốn đi đây đi đó. Khi đi cùng anh, có lẽ những lúc ngồi nói chuyện với anh, vịn vai anh đi trên đường tàu, thả bộ trên bãi cát ko người, leo những vách đá dựng đứng ngoài biển, anh chẳng buồn giúp em vượt qua mà trơ mắt đứng nhìn em bị sóng đánh đến ướt sũng rồi sau đó lén chụp hình lại, rồi những lúc em trở về với bản chất thật sự của một cô gái, vẫn có những thứ làm em sợ, những lúc em bất giác nổi da gà vì có cảm giác như có cái gì đằng sau lưng thì anh chỉ nói mỗi câu “đừng có tự hù mình nữa, làm gì có cái gì đâu”, ko phải em giả vờ đâu, là em sợ thật.

Có lẽ em sẽ mãi mãi ko bao giờ quên được cái hình ảnh lúc cả nhóm chuẩn bị về thì trời bắt đầu đổ mưa, mưa hết cả buổi sáng, và cả nhóm quyết định đứng lên dọn dẹp và đi mưa về. Em thì có áo mưa nhưng cả nhóm chẳng ai có, nên cuối cùng quyết định lấy áo mưa bọc balo lại cho khỏi ướt đồ và dầm mưa về luôn. Anh đi trước khá nhanh, rồi mấy đoạn dốc em khó khăn lắm với vượt qua được vì trơn trượt, em gọi anh lại bảo anh kéo em đi với, thế là anh nắm tay em rồi kéo em đi, em ko hề có cảm giác điện giật chạy dọc sống lưng mà thay vào đó là cảm giác yên bình đến lạ, cứ thế hai người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau bước đi trên con đường dài trơn trượt, cùng nhau đi đến điểm kết thúc cuộc hành trình.

Có những lúc ngồi một mình, em thường nghĩ lại hình ảnh ngày hôm đó và nghĩ nếu như có 1 ngày anh nắm tay em đi khắp thế gian, chỉ cần cùng nhau đi, tất cả những nơi đi qua đều là hạnh phúc đúng không anh? Cùng em đi bộ dưới tán rừng, nắm tay nhau qua những đoạn đường mưa trơn trượt, mặc dù hai đứa ướt nhẹp, run lên từng cơn vì lạnh nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Cùng em đi trên những cung đường đèo uốn lượn, ngắm những cảnh đẹp mà nếu ko đi sẽ chẳng bao giờ biết đến nhưng đó sẽ mãi chỉ là sự tưởng tượng của em mà thôi. Cho đến sau này khi em trải qua rất nhiều chuyến đi khác, cũng có nhiều người khác nắm tay em vậy nhưng em ko còn tìm thấy cái cảm giác đấy nữa, em biết những tình cảm này sẽ chẳng đi được đến đâu nên em cứ giữ nó cho riêng mình em thôi anh nhé, chắc em cũng chẳng cho anh biết được đâu, chúng ta như hai đường thẳng cắt qua nhau rồi đi mãi về vô cực nhưng chỉ một điểm cắt kia thôi cũng là một dấu ấn mà cho dù thời gian có tàn phá như thế nào nó cũng vẫn tồn tại. Ít nhất anh đi ngang qua cuộc sống của em và để lại những dấu chân, những dấu chân dù nhỏ nhưng không hề mờ nhạt xíu nào cả.

Gửi người con trai em thầm mến, một ngày nào đó anh cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình, và em cũng vậy, nhưng em hy vọng anh hãy giữ những kỉ niệm kia giống như em nhé. Liệu em có yêu cầu nhiều quá chăng. Một ngày nào đó anh lục ra trong mớ kỉ niệm lộn xộn bị xếp vào một góc sẽ thấy em ở đó, với nụ cười tươi như đứa trẻ nhận được quà.

Người viết: ocxanh.nguyen@gmail.com

 

About Phượt Radio

Một kênh Radio về du lịch bụi, nơi chia sẻ và gắn kết, nơi tìm kiếm trải nghiệm và thông tin cung đường, nơi tạo nên một nét đẹp trong văn hóa phượt. Phượt Radio – tại sao không? Gửi bài viết chia sẻ tại phượt radio : http://phuotradio.net/wp-admin/post-new.php

Leave a Reply