Buổi chiều hôm ấy đã xế nhưng bầu trời vẫn xanh như chưa bao giờ xanh hơn thế.
Từng lớp cát chây lười lả lướt để gió cuốn đi tạo thành từng gợn sóng mấp mô. Đồi cát vàng óng ả như được mùa. Ở nơi ấy, ngoài cát ra tôi chẳng tìm thấy gì ngoài một vài bụi cây đã từ lâu vẫn kiên cường vươn mình trước những cơn gió miền Trung khắc nghiệt. Hoặc có chăng cát đã lấp đi tất cả. Tôi ngồi cạnh 1 khóm cây dại, tựa vào vai người bạn đồng hành bên cạnh để mong dịu bớt đi cơn nắng rát. Mồ hôi rịn đầy cả khuôn mặt, chảy qua các lỗ chân lông làm trôi đi những hạt cát bé xíu đang vui mừng bám víu trên da người lữ khách phương xa.
Nghĩ ngợi mông lung về chặng đường đã vượt qua, về những con đường đang rộng mở thênh thang phía trước. Những cặp mắt lần tìm bóng nắng, tìm những đợt cát vô tư cuộn tròn hung hãn. Những tấm thân phủ đầy bụi cát mệt nhoài lững thững thả hồn theo mây trời, theo những suy tư cất riêng trong lòng không ai nói ra nhưng tất cả đều hiểu. Biển cát trước mặt chứa đựng gì mà níu chân người quá. Muôn vàn hạt cát nhỏ li ti lích rích nô đùa sao mà mê mị lòng người. Những dấu chân chưa kịp in trên cát đã bị lấp đi vội vàng. Và thế là những kỷ niệm của những con người đơn độc đã sát lại gần nhau trong một cuộc hành trình đã được tạc trong lòng cát. Đây là điểm dừng chân cuối cùng của tôi trong chuyến đi khám phá vùng đất của nắng và gió, điểm cuối của dải Trường Sơn với nhiều dãy núi đâm ra biển Đông.
Chuyến đi được khởi xướng 1 cách tùy hứng, chỉ vì lỡ si mê một chùm nho chín mọng của một bạn trẻ nào đó chia sẻ trên mạng xã hội. Tôi đã xách balo lên đi vội vã, không hề tiếc nuối, chỉ kịp rủ theo những kẻ đồng hành phớt đời. Vùng đất ấy đã cho tôi nhiều thứ hơn tôi mong đợi. Một trải nghiệm với về dải đất miền Trung với những con người chân chất, quanh năm lam lũ “chưa biết đến Sài Gòn nó thế nào”, những kỷ niệm đầu tiên lần lượt được tạo ra. Để giờ đây, khi cái vị muối mặn của biển Vĩnh Hy đã được ngọt hóa bằng lớp lớp bụi đường của những chuyến đi kế tiếp, tôi vẫn còn mơ màng nghĩ về chuyến đi ấy với nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt. Cuộc đời là những chuyến đi, là chuỗi hành trình không mệt mỏi. Tôi cứ khoác balo trên vai và đi tới bất cứ nơi nào tôi có thể, để trải nghiệm, để khám phá, để thấy mình lớn lên, độc lập hơn và bớt yếu đuối, ngu dại. Vượt qua bao gian nan và đôi khi là sự nguy hiểm rình rập đe dọa đến tính mạng, tôi mới cảm thấy trân trọng hơn giây phút thảnh thơi khi quay về với cuộc sống thường nhật.
Tôi sẽ tiếp tục khám phá những cung đường mới. Sẽ chẳng có ranh giới nào có thể chia cắt, chẳng gian nan nào có thể dập tắt những đam mê…
Người viết: Trang Nguyên