Tô bánh canh thơm lừng bốc khói, sợi bánh canh dai dai, vị nước thanh thanh, mặn mặn, chua chua, cay cay gợi về một thời đã xa…
Mảnh đất Chu Lai (Núi Thành, Quảng Nam) không chỉ sinh ra những người dân anh hùng. Mà còn có những món ăn vô cùng đặc biệt – bánh canh Chu Lai. Sở dĩ gọi là bánh canh, bởi vì người dân quê tôi từ trước giờ vẫn gọi như vậy. Tôi may mắn được đi nhiều nơi dọc theo chiều dài đất nước, được thưởng thức qua những tô bánh canh ở mọi vùng miền khác nhau. Tuy vậy, trong thâm tâm, tôi vẫn mặc định, bánh canh quê tôi mới đứng là bánh canh chính hiệu.
Sợi bánh canh phải làm bằng thứ bột gạo dùng làm bún, to hơn sợi bún khoảng ba, bốn lần. Bánh canh phải được nấu bằng nước ninh từ xương heo, sóng sánh lớp mỡ vàng nhưng không hề béo.
Khi có khách, cô chủ bỏ sợi bánh canh vào nồi nước dùng đang sôi, khoảng năm phút sợi bánh mềm ra, nước dùng sánh lại. Múc bánh canh ra tô, thêm vào một ít chả cá chiên, một cái trứng cút, một ít hành tây thái sợi cùng rau ngò. Đúng khẩu vị của người miền Trung quê tôi, phải vắt thêm tí chanh, tí mắm nguyên chất, tí bột canh quán pha sẵn. Chỉ đơn giản vậy thôi, mà mỗi lần ăn một tô bánh canh, tôi có cảm giác trên đời này không có món nào ngon hơn vậy nữa.
Xa quê ba, bốn năm nay, mỗi khi có dịp về, tôi lại tìm ngay đến hàng bánh canh quen thuộc, ăn một lúc hai, ba tô. Hương vị vẫn vặn nguyên như thuở nào, dường như tôi chưa từng đi xa quê.
Duong Thuy