NỘI DUNG CHÍNH TRONG BÀI
Tôi như một kẻ khùng điên?
Xin chào mọi người, Tôi là Vũ Hoàng Phong vừa thực hiện “nghĩa vụ” tuổi trẻ trở về. Nhiều người nói tôi là “khùng điên”, là “xuẩn ngốc” nhưng họ đâu thể hiểu những cung đường như những cung nhạc đang nuôi sống tôi bằng những giai điệu thênh thang bất tận. Đó là đam mê, đó là cuộc đời. Mọi hiểm nguy tôi đều coi là thử thách và đương đầu, mọi khó khăn tôi coi là bài học kinh nghiệm và tiếp thu…
Thử thách là những món quà đẹp nhất thế gian!
Thử thách mà tôi ấn tượng nhất có lẽ là chuyến treking Bạch Mã: “Chuyến đi vượt núi rừng đại ngàn Bạch Mã đã kết thúc nhưng những dư âm và xúc cảm thì vẫn mênh mênh mang mang tuôn trào. Những dốc núi hoang dại gai góc. Thác cạn treo leo dựng rợn tóc gáy. Gió máy vùn vụt theo từng hẻm sâu hun hút. Cảnh hoang sơ hùng vĩ, vén lá tìm đường, phát cành tìm hướng, thiếu lương thực phải nhịn, bắt cua suối, thiếu nước uống phải chia nhau từng hớp nhỏ mà vẫn hết cạn, mồm khô khát, bàn chân đau rát. Thích thú nhất, hay ho nhất, nguy hiểm nhất là cái cảm giác trèo xuống thác cạn trong cái thân thể “khô hạn” để tìm ra nguồn nước là một trải nghiệm rất rất sâu sắc. Cả đoàn tưởng chừng như đã đều đến giới hạn của bản thân, có người đã đổ mồ hôi, có người đã sôi nước mắt. Nhưng ơ mà thế đấy. Những khó khăn nào rồi cũng vượt qua. Những hiểm nguy nào rồi cũng sẽ ổn. Đôi chân mềm vượt đá cứng. Làn da mềm băng qua gai góc. Bản năng của con người, tinh thần cùng sự đoàn kết hợp lực tạo ra những sức mạnh phi thường ghê gớm….” . Chuyến đạp xe đạp “loanh quanh Việt Nam” trong gần 4 tháng là chuyến đi tôi đáng nhớ nhất. Từ Đèo Ngang, Đèo Cả đến Đèo Hải Vân hùng vĩ….Từ bắc chí nam, từ đông sang tây, từ núi cao đến biển thẳm. Phải ngủ ở bất cứ nơi đâu mà mình “cảm thấy” an toàn để dựng lều (trên đá hộc, cát bãi biển, trên đồi cao, trong rừng thẳm, bờ hồ, trạm xăng, hay trong các quán võng mà tôi có “duyên”…). Kiếm rau rừng, cá suối, cua hốc, tự nấu ăn. Những trận cuồng phong dai dẳng, nắng gió miền trung đổ lửa, những con đường…mà không phải đường, đi lạc phương hướng, đói, rét, muỗi rừng, thiếu nước…tất cả như thèm muốn rút cạn sinh lực, thèm muốn quật ngã tôi nhưng với niềm tin và khát khao chinh phục bỏng cháy của mình thì nó chỉ càng tăng thêm phần hứng khởi. Cả những người bạn hữu duyên trên đường mà tôi coi như là tri kỷ. Đó thực sự là một món quà đẹp đẽ nhất trên thế gian.
Dưới đây là một số bức ảnh mình ghi lại trên đường, tiếc là k ghi được đầy đủ những cảm xúc trên.
Hôm nay viết trích đoạn tạm, mình sẽ viết chi tiết từng địa danh và cảm xúc khó tả trên… Còn tiếp
Vũ Hoàng Phong
Đọc thêm: