Vô tình tìm thấy những dòng văn đượm màu buồn trên một trang blog nào đó, tôi đã không thể không thể không đọc cho đến những dòng chữ cuối cùng. Thoạt đầu, tôi không hiểu gì cả. Những cảm xúc không biết là thật hay hư cấu, chỉ biết khi đọc, tôi cảm nhận được tác giả đã cực kì nhập tâm trong dòng chảy của truyện. Mãi về sau, khi đọc lại và làm thành radio, tôi mới thấm được những điều mà tác giả gửi gắm. Để rồi có đoạn thấy sống mũi cay cay.
Giọng văn trầm buồn hoang hoải ám ảnh người đọc trong từng câu chữ. Tôi đã mạn phép tác giả tái hiện lại câu chuyện trên nền nhạc Take Me To Your Heart, ca khúc mà tác giả đã lồng ghép như mạch sống của truyện.
Cuộc đời thật ngắn ngủi. Tuổi trẻ thật ngắn ngủi. Chỉ có tình bạn, tình yêu là thiêng liêng, bất diệt.
1000 hạc giấy và 1 điều ước: “Take me to your heart”. Ngày xưa cũng đã có lúc tôi từng tin, nếu mình kiên trì gấp đủ 1000 hạc giấy, mọi điều ước sẽ thành hiện thực. Tôi cũng đã gấp được gần 1000 con với thứ tình cảm trong veo dành cho cậu ấy, ước một ngày cậu ấy đến với trái tim mình. Tuổi trẻ mà, có ai là không dại khờ một lần đã từng tin vào những điều không thực?
Xin phép tác giả và cảm ơn anh/chị đã viết lên một câu chuyện rất có hồn.
Mời cả nhà cùng nghe!