Mình đã viết vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ của Thương trước giờ lên máy bay để bắt đầu cho một chuyến đi, một hành trình đặc biệt nhất mà mình đã ấp ủ, cố gắng và mong đợi thật nhiều, từ hồi còn là một đứa sinh viên năm hai bắt đầu học cách dám ước mơ, những dòng mà từng được đọc được một lần rồi nhớ mãi, rằng: “Tôi thật sự muốn đi xa, đủ lâu để có thể nhìn sâu vào bên trong bản ngã của mình, để thấy mình trong suốt và thanh sạch, yên tĩnh và tươi mới. Để tận hưởng tuổi trẻ quý giá này.”
…
Sớm hôm kia thức dậy thấy cuộc gọi nhỡ của bố, vội vàng dụi mắt điện lại ngay không kịp nghe đầu dây bên kia bắt máy, nhẩm chắc có lẽ bố mẹ đã ăn cơm trưa xong đi nghỉ rồi, tự cười bảo nếu mình cứ sống theo múi giờ của cả hai châu lục thì ngày sẽ dài hơn nhỉ? (!) Rồi thấy bố điện lại, bố bảo: “Hôm nay là tròn một tháng con sang Anh rồi.” Mình mới bất giác, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cả một bầu trời xanh ngắt, xanh thật là xanh đến mức mà mình chưa bao giờ được thấy một bầu trời ở nơi nào trong và xanh như thế.
Những ngày đầu tiên là những ngày có nắng chiếu vào tận giường, hẳn đó phải là một cảm giác dễ chịu hiếm hoi. Tự mình cảm thán vài câu, tin nhắn *ting ting*sau đó đính kèm toàn mùi hương của hoa sữa Hà Nội, bún cá Hải Dương, bánh canh Sài Gòn và cả những góc mùa thu, có con đường Hoàng Diệu thấy một đứa cười khúc khích ôm bó cúc họa mi nhỏ trắng li ti cười hở răng vào mặt mình. Vừa bước ra ngoài cửa đã thấy gió lá phong bay lửng lơ trong gió lạnh lan lan, cầm một chiếc hai màu vừa chạm đất nhủ thầm “cuối cùng tháng 9 năm nay mình lại tìm được lá phong rồi, có điều, không biết tầm này trên Chế Tạo, có ai đó còn mang một vài chiếc lá phong đem về ép khô trong cuốn sổ nhỏ không nhỉ?”
Thế là một ngày mới đến trường của mình sẽ bắt đầu với những nỗi nhớ nhẹ nhàng vậy đó. Uh, có lẽ vì mọi thứ mới bắt đầu, nên cái gì cũng thật nhẹ nhàng và mới mẻ, những ngày đầu tiên vẫn trong cảm giác say sưa và mê mải ngắm nghía một vùng đất kì lạ, hoàn toàn khác hẳn với nhà mình, hào hứng và sự thích thú bất ngờ cứ thế nối tiếp nhau. Những lúc lòng không kìm nổi một tiếng reo mình chỉ nghĩ, ước gì bố mẹ và bạn bè cũng đang ở ngay đây- để cảm nhận và hít thở bầu không khí này, cùng mình, thì trọn vẹn biết bao.
Nơi mình ở là một thành phố nhỏ ở miền bắc nước Anh được những vùng quê êm đềm kì lạ bao bọc. Nhà mình ngay dưới chân đồi Castle, chạy hụt hơi con dốc dài tầm 30 phút là đến tới nơi, đi mãi lên cao rồi nhìn xuống như thấy cả một Huddersfield yên bình đến mức phải ngưng thở để hít một hơi thật sâu để ngắm nhìn cho thỏa lòng. Lúc đó mặt trời bắt đầu phủ vàng lên cả những con đường mòn tít tắp uốn quanh đồi. Hai cụ già ngồi yên lặng ngả đầu vào nhau, nhìn xuống thung lũng chuyển màu từng ô nắng. Những đứa trẻ được bố mẹ dạy thả diều, trượt ván rồi đi xe đạp trên đồi hun hút gió. Nhìn cái khung cảnh ấy thôi có phải cũng thấy dễ chịu lắm rồi không?
Ngày đầu tiên đến đây, mình đã phải tự cười trấn an bản thân để nhắc nhở mình là luôn phải đi bên trái nếu không sẽ luôn không hiểu tại sao cứ lao vào người đi đường. Điều mình thích nhất là hầu như ai cũng đều đi bộ, và đi rất nhanh, từ những trẻ nhỏ đến cụ già, từ những người đàn ông mặc vest giầy tây lịch lãm hay cả những cô gái tóc vàng mặc váy vintage chạm mắt cá chân. Ở những ngã ba ngã tư sẽ luôn có những nút ấn xin sang đường cho người đi bộ, còn ở những con phố nhỏ không có đèn xanh đèn đỏ, mọi người sẽ luôn từ tốn chú ý quan sát, ô tô luôn ưu tiên nhường đường cho người đi bộ. Như là chỉ cần mình vừa mới đứng mấp mé bên lề đường là họ sẽ đi chậm lại từ xa xa rồi. Có hôm mình nán đứng lại vì muốn bác lái xe bus đi trước rồi mới sang đường vì xe bus đi đến sát quá vạch rồi, vậy mà bác đã phanh kít lại và ra hiệu cho mình đi trước làm mình vừa giật mình, cúi đầu cảm ơn rồi chạy vội sang đường, trong lòng thì muốn nói với bác một câu là cháu quen đường Việt Nam nên luôn vậy đó ạ, rồi tự cười chính mình. Uh, cứ điềm đạm, bình tĩnh, rồi ai cũng đến lượt mình thôi mà.
Ở đây mình đi bộ nhiều lắm. Có những ngày từ trường đi bộ về nhà, mình lại mải miết một mình men theo những con đường mới vào tận những ngõ nhỏ có rất nhiều hoa mọc hai bên đường, rất nhiều hoa, mà hầu như là hoa- chưa –kịp- biết- tên. Phần vì muốn khám phá, phần là muốn yên ắng hơn, để tự mình quan sát và lắng nghe rõ hơn, cái nhịp sống còn nhiều lạ lẫm này.
Rồi mình nhận ra cảm giác như đang sống giữa tuổi trẻ ồn ã quen thuộc, bỗng dưng mình bay lạc vào một vùng đất như trong truyện cổ tích ngày xưa thường đọc, yên ắng tuyệt nhiên đến độ nhiều khi có thể soi mình vào mà thấy rõ cái bản ngã chênh vênh lắm điều con trẻ, chợt không cần quá nhiều nhu cầu giao tiếp, chỉ cần đơn giản được là mình, vậy thôi. Những phút một mình,im ắng, chầm chậm mà không hề buồn tẻ ấy, làm mình thích mãi và kéo mình đi mãi.
Người dân sống ở Hud có rất nhiều chủng tộc. Dường như những vẻ lãnh đạm bề ngoài chỉ là sự tôn trọng cuộc sống cá nhân và tự do của mỗi người, nhưng nếu khi ai đó cần sự giúp đỡ, mọi người sẽ luôn sẵn lòng và nhiệt thành. Sẽ không khó để bắt gặp một nụ cười trên phố hay những cái nắm tay rất chặt và tình cảm. Mọi người nắm tay nhiều lắm, mà thường là ông nắm tay bà, hai người đi thong dong, chậm rãi. Có những cuộc hội ngộ nam nữ ngay trước cửa nhà thờ, họ đứng ôm nhau một hồi rồi hôn lên trán, rất lâu, tình cảm tự nhiên bộc lộ không che giấu chút nào. Nhìn những ông bố nhấc bổng em bé đưa lên vai đi dạo chơi, hay cách mẹ động viên khi trẻ con vấp ngã, và cả cách những đứa con nói yêu thương bố mẹ, câu cảm ơn, lời xin lỗi thành phản xạ làm mình thấy ấp ủ nhiều điều trong lòng quá.
Con người hiền hòa như vậy nên động vật cũng sống đời thanh thản. Bồ câu ở khắp mọi nơi, con nào cũng béo núc ních chạy nhảy không sợ gì con người, thi thoảng còn sà xuống chờ ăn bằng được, nhất định tỏ ánh nhìn tội nghiệp không chịu đi. Sóc thì trèo cây chuyền cành, điềm nhiên đi giữa sân trường làm mình giật thót. Thỉnh thoảng ngước lên thấy chim đen chao liệng hàng đàn trên nền trời xanh xiên ngang dọc những vệt máy bay trắng xóa. Hoàng hôn chiều hôm đó mà chạy về phía núi thì sẽ thật nhẹ lòng.
Trường mình cách nhà chỉ có 8 phút đi bộ, ngày đầu tiên đến trường cho buổi enrolment vừa hồi hộp và thật nhiều háo hức, y hệt cái cảm giác “hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường”. Thấy là quay lại đời sinh viên thật thích, mọi thứ dường như đều trở về trạng thái giản đơn nhất có thể, rồi nghĩ là mình đang may mắn đến thế nào để có mặt ở đây và lại được đi học. Thư viện trường luôn mở 24/7 là nơi mình thích nhất với vô vàn sách chuyên ngành, mà mỗi lần mượn thì chỉ cần “pip” một cái là xong, mọi thứ đều tự động và tiện ích vô cùng. Các bạn sinh viên quốc tế ở đây cũng học rất chăm chỉ. Có những hôm tối 10h bắt đầu từ thư viện về nhà thì có những bạn bắt đầu lên học, bất ngờ vì bị gọi giật lại, hóa ra là cô bạn Elena cùng lớp vẫn nhớ tên mình. Ra đến cửa vừa chào thì bác ở quầy reception đáp lại mình bằng một câu rất thương: “Good night, love. See you!” Nghe được gọi là “love” thôi sao mà cưng quá. Trời đêm ở ngoài 7 độ hóa ra gió lạnh đến thế, nhưng mà lại thành rét ngọt mất còn đâu.
Mình đã cười suốt trên skype kể với bố mẹ về trường học bên này, về thầy cô nhiệt tình và nice hết mức, các bạn trong Student Union thì thân thiện trả lời liên hồi không sót một câu hỏi nào. Bọn mình có một tuần để tìm hiểu hết về trường, về ngành học và các môn học của mình, có cả buổi gặp các thầy cô trưởng khoa và bộ môn, mỗi sinh viên còn có riêng một personal tutor để giải quyết mọi vấn đề thắc mắc từ chuyện học hành đến cuộc sống. Rồi cách học ở đây ra sao, tài liệu học thì xem ở chỗ nào, luật ở trường học là gì và “đối với sinh viên quốc tế, các em đừng sợ khi làm assignment nhé, phải nhấn mạnh việc copy và đạo văn là nghiêm cấm tuyệt đối nhưng rồi sẽ được hướng dẫn cụ thể cách làm, cách trình bày và nộp bài đúng thời hạn, sẽ có tỉ mỉ hết”. Có một điều đã giúp mình có thêm động lực rất nhiều, là vài ngày sau đó khi mình quyết định đến gặp thầy trưởng khoa xin đổi ngành, thầy có hỏi lý do vì sao muốn chuyển học ngành này, hỏi thăm cuộc sống của mình những ngày đầu tiên, hỏi thấy cuộc sống ở đây thế nào, có gặp khó khăn gì không, có nhớ nhà hơn, tự tin và trải nghiệm nhé. Sau đó thầy in cho toàn bộ hướng dẫn rồi cả handbook cho khóa học, phân tích dặn dò một hồi lâu, rồi thầy bảo: “Be strong girl, I have seen many Vietnamese students got very good study results, they are all very hard and you are also brave to gain more”. Dẫu đó chỉ là lời động viên khích lệ, nhưng từ một thầy trưởng khoa, dù gì những ấn tượng đầu tiên cũng thật đẹp đẽ như vậy.
Lại nhớ như in cái cảm giác tự tay bấm máy những bức hình đầu tiên khi đến với Anh, bằng chính chiếc máy ảnh đầu tiên mong ước mà mình đã mua bằng tiền tiết kiệm của mình. Mỗi lần tiếng máy bật lên vài hồi, là mình lại không ngừng háo hức, và mong đợi thật nhiều. Mình không hy vọng đây sẽ là một album đẹp đẽ hoàn hảo, có cả những bức ảnh mình chụp vội bằng điện thoại không qua chỉnh sửa mà chỉ là những khung hình rất thật, những gì mình muốn lưu lại và gửi về cho bố mẹ, bạn bè mình ở nhà. Rằng Hà đang sống rất ổn trong một ngôi nhà nhỏ phố Manor, ở đó có những người anh em đã giúp đỡ mình rất nhiều từ ngày những ngày mình chưa sang đến tận bây giờ và chắc chắn cả một năm học ở đây nữa. Ở xa nhà chỉ thèm được nghe trực tiếp một tiếng gọi của những người mình yêu quý nhất, thật không mong gì hơn hai chữ bình an cho tất cả những yêu thương ngày đêm vẫn luôn bên mình, thật nhiều.
[…]Hôm nay bầu trời nước Anh lại mang một màu xanh kì lạ như những ngày đầu tiên, trên trời máy bay vẫn thỉnh thoảng xẹt dọc ngang những vệt trắng xóa. Mình nhìn lên nghĩ về một chuyến bay gần 20 giờ đồng hồ nữa ngày được về, rồi đầu lại hiện lên những câu chữ của bác Thanh Tịnh trong cuốn Tập đọc năm nào: “Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng”..
[…]Thì ra, là đã chạm được vào Anh rồi : )