Là con gái mẹ, phải bản lĩnh giữa đời

Những ngày xa nhà, bỗng dưng con nhớ lại những lời chúc của mẹ mỗi lần con bước sang tuổi mới, mẹ luôn mong con bản lĩnh, mong con trưởng thành hơn để có thể tránh xa mọi xô bồ cạm bẫy ngoài kia.

Mỗi lần về nhà, mẹ vẫn thường mắng con hơn 20 tuổi đầu rồi mà vẫn còn như con trẻ, chẳng biết tự chăm lo cho bản thân, ăn chẳng đúng bữa, ngủ chẳng đủ giấc, rồi lo con một mình ngoài đó sẽ buồn. Ở nhà, con vẫn là một little girl chẳng bao giờ lớn của ba mẹ, vẫn được mẹ chuẩn bị cho bữa sáng, vẫn được mẹ ôm ngủ mỗi khi về nhà, vẫn được ba nựng là cái nềm môi của ba.

mom-and-daughter

Nhưng mẹ à, giá mà cứ được mãi làm little girl ở nhà thì tốt biết bao. Thi thoảng mẹ lại nhắc con cẩn thận. Cuộc đời đâu ai tránh khỏi chữ ngờ. Và mẹ dạy con trưởng thành theo một cách rất khác.

Mẹ không bao giờ ngăn cấm con bất cứ điều gì. Con tiệc tùng, con bia rượu, con nhảy múa, con đi chơi xa hết nơi này đến nơi khác,… mẹ cho con làm tất cả những gì con muốn, điều mà nhiều bà mẹ hiếm khi cho con gái họ làm.

Vì, con biết, mẹ cũng đã an tâm và tin tưởng phần nào khi con gái của mẹ giữa đời vẫn bước những bước tự tin giữa đất Hà Thành bon chen chật chội. Con gái của mẹ từ những ngày 16 xa nhà đã có thể tự lập, sống nhộn nhịp và an nhiên.

Mẹ vẫn thường bảo đáng lẽ con phải là con trai, giá mà con là con trai thì tốt quá, mẹ nhỉ, như thế thì con đã không phải chịu những phút yếu mềm như thế này.

Dù con gái của mẹ đã biết nuốt yếu mềm vào trong để luôn mỉm cười mạnh mẽ.

Nhưng mẹ à, con cứ nuốt yếu mềm vào trong để rồi nó cứ ăn mòn trái tim và khối óc của con mẹ ạ. Con cố gắng chẳng dựa dẫm vào ai, nhưng lại tự ức chế và mệt mỏi với chính mình. Con cố gắng mỉm cười thật tươi với người khác, nhưng khi một mình mắt con lại cay cay.

Ở ngoài này, dù cố gắng thế nào thì con cũng thèm được là một little girl để được cưng chiều bảo vệ. Càng ngày, con lại càng cảm thấy mình cứ cố gồng mình lên đến cô độc.

Nhưng mẹ nói đúng, con phải tự lo cho mình, con vẫn phải bản lĩnh, như mẹ đã từng. Trên đời này ngoài gia đình, khi chẳng ai có thể làm chỗ dựa cho mình cả, chi bằng tự đứng lên và bước tiếp, phải không mẹ?

-2013. Con cảm ơn mẹ.

Hiền Lương Xal

About Scor N' Xal

Scor N' Xal và những điều chưa kể

Leave a Reply