bị kẹt giữ thế gian
blog ý dĩ nhân

Kẹt giữa thế gian

Những dòng linh tinh. Viết vì những tâm trạng linh tinh.

1.Hai năm trước, cũng đúng thời gian này. Tháng 7…

Tôi trải qua những buổi mưa ẩm ương nằm kéo lê giấc ngủ trưa tới mãi chiều, không sung sướng gì đâu, mà cảm thấy mình thật rẻ rúng thời gian. Chỉ là tôi không biết làm gì hơn. Không dám ngủ vì sợ sẽ mơ, mà có nằm mơ cũng không dám nhớ tới hình bóng ấy nữa – tôi sợ sẽ buồn vì biết mình mất mát quá nhiều. Không nghe nhạc vì sợ sẽ nhớ, sẽ thương. Không dám vào bếp vì biết chắc chắn sẽ không còn nếm được hương vị cũ.

Những tháng ngày ấy, dài dằng dặc. Vẫn sống. Với… những cảm xúc lững lờ. Những khuôn mặt mờ nhạt. Những hạt cơm tiệm khô khốc. Mới thấm thía, càng quý một điều gì đó bao nhiêu thì khi mất đi càng trống trải bấy nhiêu, càng nhiệt thành thì càng dễ suy sụp. – Và một điều lạ lùng là, sự nghiệp mình cố gắng bao nhiêu lâu, chỉ cần một chi tiết bên lề cuộc đời mình thay đổi, thì tất cả đều thay đổi.

Hai năm, tôi mất hai năm để trở lại cuộc sống như bình thường, để lại nuôi ước mơ.

2.Tôi biết rằng: Phần thưởng thì không giành cho kẻ yếu đuối.

Biết vậy nên đã rất cố gắng. Phải mạnh mẽ. Phải vượt trội! Tôi đã nỗ lực thế nào, đã cố gắng xiết bao – tôi tự hào vì điều đó. Nhưng rồi đến hôm nay tâm trạng bỗng nhiên hụt hẫng. Như rơi vào một vòng sâu thỏm. Nhìn lại, tôi có gì?

Tôi có gì?

Tương lai, chưa rõ ràng, mờ mập như chút ánh đèn trong đêm tối.

Bản thân, cứ dần dần, dần dần, nhận ra, mình đã tệ đi biết bao nhiêu.

Niềm tin, lu mờ đi vì những nghi hoặc, tổn thương…

3.Thế giới này nhiều thứ trái ngang.

Có một điều khiến tâm trạng tôi xấu đi, tôi muốn giải phóng nó, nhưng khi ngồi gõ những dòng này, tôi lại không thể diễn tả được. Nghẹn. Chỉ biết ôm tim mình vì nó vừa nhói lên 1 tiếng.

bị kẹt giữ thế gian
Thế giới này nhiều thứ trái ngang. Nhưng ngay cả can đảm để thoát ra khỏi nó, tôi cũng không có. Dù chán ngán mấy, cũng không đủ can đảm!

Vì vậy, nên tôi vẫn sẽ đi! Tôi vẫn sẽ bám trụ! Kiên cường lên cô gái! Vì người em phải yêu thương chăm sóc nhiều nhất, là chính em! Em… Luôn phải cười! Luôn phải cố gắng! Luôn phải tốt hơn từng ngày 🙂

Ý Dĩ Nhân

About Ý Dĩ Nhân

Sự nghiệp cố gắng bao nhiêu lâu,chỉ cần một chi tiết bên lề cuộc đời thay đổi,thì tất cả đều thay đổi

Leave a Reply