Cuối tuần vừa rồi, tôi trốn làm, trốn nắng Hà Nội xách balo đi rừng, đi núi… trải nghiệm những khó khăn cùng cực với rất nhiều người bạn mới. Cho tới lúc này, ngồi đây, khi nhắc nhớ về họ … tôi không chắc sau này có cơ hội gặp lại, nhưng tôi chắc những ngày qua họ cũng sẽ giống tôi mà ghi nhớ sâu sắc!!!
Tôi nói mình đi, đi một mình :))) ít người tin thế… lúc update ít thông tin rừng núi lên trang cá nhân bạn bè mới tin, nhắn nhe chứ.. đi nhớ mua quà, chụp nhiều ảnh về khoe nhá.. Khổ quá, đi leo núi ạ, không phải đi du lịch.. khác nhau lắm mà!! :3 Chuyến này đi không phải để hưởng thụ sung sướng gì, cũng không phải đi chỉ để chụp choẹt sang chảnh cho có mẽ, chỉ là khao khát được chạm tới ĐỈNH FAN nên bằng giá nào cũng đi, cho dù con đường đi nó nhày nhụa ngoài sức tưởng tượng và tâm lý của tôi… :((
Bỏ qua quá trình chuẩn bị đồ cho chuyến đi, cũng bỏ qua vấn đề kinh nghiệm.. thực tế là bản thân tôi trước chuyến đi này không có chút kinh nghiệm nào về leo núi, đi rừng (bằng không đã làm leader dẫn đoàn treck :3) cũng không chủ động tìm kiếm thông tin tìm hiểu trước. Một phần vì công việc bận, một phần vì tâm lý muốn cho mình được hứng -hưởng trọn vẹn khổ ải đi :))) Hóng hớt thế nào cũng không bằng tự mình trải nghiệm!!!
Tôi đi cung Trạm Tôn – Trạm Tôn, xuất phát từ 8h00 sáng, chẳng nhớ lắm là mấy giờ thì đến điểm dừng 2200m, nhưng mỏi mệt thì thấy và nhớ liền :))) oimeoi leo lên rồi lại tụt xuống.. lội suối, băng rừng… hóa ra mình vẫn đang đi thật đấy à? Tầm ý chẳng cười chẳng khóc được vì đang bận thở, chỉ cố mà hít vào thở ra cho nhanh lấy lại hơi vì quá tụt sức… Rồi đoạn từ 2200m đến 2800 í, bắt đầu đi bằng niềm tin rồi :v nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, càng thấy khó thở, càng muốn lăn hơn bước… Lúc ý vẫn tỉnh táo, nghĩ ra ra mấy chuyện lại tự cười chứ, lúc ở HN chị bạn tôi hỏi, leo Fan nó chắc cũng có bậc như leo Yên Tử nhỉ =)))) ngây thơ đừng hỏi… nghĩ lan man cũng tới 2800m,và vẫn an toàn ở vị trí top 2 (lượt đi)
Đêm ở 2800m rất tuyệt với, nghỉ đêm ở đây và nghĩ về Hà Nội lúc bấy giờ thật thấy rất trái ngang :v ha ha, Hà Nội nóng muốn bùng cháy, nơi đây lạnh đến co ro, tay chân cũng không buồn rửa, muốn sạch sẽ thì nghiến răng vào cố mà rút cái khăn ướt rồi lau chùi cái mặt vậy là sạch rồi =))) (ăn hang ở lỗ v ~ ), duy chỉ có lạnh thì chịu không được vì Hà Nội đang nóng mà, còn khung cảnh ở đây nó đẹp sao sao ý, đêm xuống, sao đầy trời lấp lánh, gần như một cái chạm tay vậy, núi trùng trùng bốn phía, mây phủ kín cả rừng, sương vương cả trên tóc trên mi những người trẻ.. Đêm đó, bên ánh lửa nhóm vội tôi nhìn những chàng trai cô gái kia đã thôi lạ lẫm!!! <3
Chúng tôi dậy từ 3h sáng, lên đường chinh phục Đỉnh Fan là khoảng 4h kém, ngoài trời rất lạnh, rất rất lạnh, sương rất dày, đường đi lúc này đã khó hơn rất rất nhiều rồi… thật sự thì, quãng đường này là quãng đường tôi không muốn nhớ nhất… Trong những giấc mơ tôi đã trải qua, hình như chưa từng có hình ảnh nào khủng khiếp như con đường đó, nó như muốn nuốt hết chút sức lực, niêm tin còn lại của cô gái này vậy… Chúng tôi đi trong mưa sương, bước trong bùn lầy, gió thổi như muốn quoăng quật tất cả những con người nhỏ bé kia xuống vực, thật thảm hại, giống như đang bước đi trong tâm bão.. cảm giác không có kết thúc…
Lên đỉnh rồi, tim muốn ngừng đập vì nhiệt độ quá cao, sốc chết đi được, cố ngoi lên chạm vào cái chóp inox hình tam giác, cảm giác lúc ý là LẠNH, lạnh buốt thấu tim gan, gió to đến không dám đứng, chỉ bò bò như con khỉ =)))) kì cục, rõ là vinh dự vì trải qua bao nhiêu sóng gió mới lên được tới đỉnh thì chỉ ngồi chụp được cái ảnh để làm bằng chứng xong phải trở lại con đường chông gai kia ngay lập tức để trở về :3
Từ đỉnh về 2800m, tôi ổn. Từ 2800m về 2200m, cảm giác chết đi sống lại cũng chưa có cơ hội trở lại. Nhưng từ 2200 về Trạm Tôn… Có gì đó không đúng lắm (lườm.. lườm.. >. ( _ . _)””” !!! Top 1 về có 5 người, 2 thanh niên nam phía trước vì quá nhanh quá khỏe nên bỏ lại cô gái một đoạn xa xa, dài dài, dần dần biến mất phía trước… 2 thanh niên 1 nam, 1 nữ cũng top1 không biết vì lý do gì đã đi tụt lại hẳn phía sau, còn lại mình tôi lẻ bóng đành cắm mặt mà đi, không dám ngẩng đầu vì sợ dốc núi cao, đường rừng heo hút không điểm dừng kia sẽ ăn mòn chút niềm tin nhỏ nhoi còn lại của cô gái mất…. vật vờ bước dưới trời nắng, đá trắng hoa mắt, vai đeo balo thì nặng … đầu óc lại tự sướng mấy thứ dấm dở kiểu có dâm tặc, thú dữ gì đó lao ra… xong tự sợ, từ toát mồ hôi, tự nổi da gà,… :3 nhủn chí chết đi được .. (cảm thấy mình ngu đột xuất vì tự biết dọa mình ))….
Lê lết được cái tôi bé nhỏ về đến Trạm Tôn thật đủ tự tin mà hét lên rằng : Tự thấy Tôi mạnh mẽ =)))))))) ha ha!!!
Tôi mới kịp sống dồ dại với tuổi trẻ này bằng cách chinh phục đỉnh FANSIPAN trước tuổi 25, kịp sống hết mình, lỗ lực hết mình vì một điều tưởng như không thế… và kịp cho mình cơ hội được quen biết những người trẻ của thành phố khác, các em, các anh chị, các bạn, những người cũng như tôi, cũng một mình tận hưởng chuyến đi, một mình nếm trải, cảm nhận rất nhiều cảm xúc… lúc này, các bạn cũng tự hào về chính mình như tôi chứ ?? (ảo một tí cũng được à nha!! :*)
Tôi sẽ chẳng nói trước được điều gì nếu chưa đưa đôi chân của mình chạm tới thế giới bên ngoài. Và tôi sẽ thật kém cỏi khi chưa đối mặt mà đã tự đặt ra cho mình những khó khăn ngay trong suy nghĩ của một đứa con gái đang đầy sự nhiệt huyết của tuôit trẻ! Được tự khẳng định mình cho tất cả mọi người thấy, tôi không phải là chỉ được “cái mẽ bề ngoài” và cơ hội tôi nhận thấy là không nhiều. Nên sẽ chẳng có lý do nào để tôi ngừng cố gắng và bước tiếp trên con đường mình đã chọn.. !!
Bạn không cần thấy hết các bậc thang mà chỉ cần đi bước đầu tiên bằng niềm tin….!!!!
khâm phục….tôi muốn đi lắm như chưa đủ dũng cảm…có lẻ còn chờ đợi đìu gì đó,,,bạn thật tuyệt vời
sẽ thử,sẽ đi sớm thôi