Chắc tôi và mọi người cũng có câu hỏi thắc mắc như vậy đúng không? “Không biết thằng này ăn gì, nghĩ gì mà đi như ngựa thế? Thử tìm hiểu xem vì sao nó đi và đi để làm gì nhé?
Tuổi thơ nói vói tôi rằng: Đi là để giống thần tượng
Hồi nhỏ đam mê phim phưu lưu ( Thích chàng trai sinbad, tài giỏi và đào hoa trên suốt hành trình; được đặt chân tới đất rừng phương nam, lang thang vùng sông nước như An, Cò … ) nên tôi đã có ước mơ được đi đâu đi đó vượt qua ngọn cỏ từ rất nhỏ.
Nhưng đấy là ước mơ của trẻ thơ khi chưa biết sợ, khi chưa biết phía trước là gì? (Đi phải có thật nhiều tiền ) hay có những công việc cuộc đời khác không muốn cũng phải làm. Phải không?
Ca dao nói: Đi một ngày đàng học một sàng khôn
Àh đúng rùi người xưa nói “Đi một ngày đàng học một sàng khôn” ; người xưa thì nói có sai bao giờ đâu. Tôi đi cũng không nghĩ hay kỳ vọng sẽ khôn ngoan hơn người chỉ muốn hiểu đơn giản đi được trải đời nhiều hơn, chỉ là có nhiều hơn những câu chuyện cuộc sống. (Hay nhớ hồi tuổi thơ đêm 30 tết ngồi bên bếp lửa chông chờ luộc bánh trưng tết được nghe câu chuyện của ba tôi ” Những đêm rừng trường sơn, những chuyện tình cảm anh em bữa đói bữa no đói, người bạn tốt trong đại đội … “.) Tôi cũng chỉ muốn có những câu chuyện để kể cho mình.
Giang Hồ Nói: đi để tiếu ngạo giang hồ, chu du thiện hạ
Ấy thế cái tên “Tiêu Dao” mà mọi người đã nghĩ và tưởng tượng một chàng lãng tử đi phiêu du giang hồ, kết bạn bốn phuong cơ mà:
“Giang hồ ta chỉ là giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi đã thấy nhớ nhà”
Dân mạng nói: “Đi là để khoe” liệu có đúng?
Đi hay nói cách khách bây giờ là phượt là một trào lưu mới của giới trẻ được rộ lên cách đây cũng được 3-4 năm gì đấy, người ta nói “Đi là để khoe ” để thể hiện bản thân? . Thực ra tôi cũng không biết đi để làm gì đâu, thấy người ta, các bạn trẻ đi lườm lượp còn phong cho nhau một từ rất sang chảnh “phượt tử” rùi khoe ầm ầm trên mạng, đi sướng lắm, đi thích lắm được chụp hình check in bla bla, rùi thể hiện bản lĩnh?
Liệu có phải tôi đi bởi ” Đam mê & Để hành xác bản thân”
Từ bao giờ từ việc bị đi dẫn tới bị thích còn bây giờ là đam mê, tôi đã đam mê những chuyến đi vô định, tôi đã đam mê những chuyến đi mang nặng tình bạn, tình anh em tha thiết, tôi đã đam mê với những cung đường, cảnh đẹp thiên nhiên kỳ thú.
Nói là tôi đi là để hành xác bản thân cũng đúng, đúng ra không phải vượt bão, đêm trường rừng sâu heo hút, sâu đèo vực, đúng ra không phải vượt mình để leo trèo trecking, đúng ra không phải nhịn đói nhường cho bình xăng, đúng ra không phải hành khất ngang đường, đúng ra không phải ngủ ngoài ga, tàu, bệnh viện đường chợ .. Thế đấy!
Nghĩ cũng tội cũng khổ, người ta đi du lịch khách sạn, nhà hàng sung sướng còn mình ngủ vỉa hè đối diện khách sạn, ăn những món ăn vỉa hè, chai bia hay gói mì tôm xin ít nước sôi qua bữa. Nhưng không phải vì thế mà tôi tự kỷ bản thân, chỉ là chưa tới lúc mình chưa làm như thế thôi, tôi đi với tinh thần nóng bỏng phá phách tuổi trẻ. Khổ là niềm hạnh phúc và sung sướng hiện tại. :)) Bởi một lẽ.
Tôi đi là vì : Tìm cho mình sự cô đơn
Chắc hẳn bạn đã từng nghe “Đã không ổn định tội gì không phiêu – Nơi không biết là nơi an toàn.” Đúng ra lý do này đúng hơn cả tất cả lý do trên, tôi đi chỉ vì tìm sự cô đơn? Đúng thế đi để để chạy trốn bỏ xã hội tạm thời , Biết là vậy xuất phát điểm ban đầu tôi đi chỉ vì “Bị đi” không biết làm gì nên đi, hay nói một cách hèn nhát “Trốn chạy, bỏ xã hội ” chọn lựa việc dễ nhất là đi. ( Cuộc tình dở dang chả biết làm gì).
“Bùn ruộng với ao sâu
Về nhà thì sợ xấu
Ở thành phố chiến đấu
Toàn bị cào với cấu
Muốn lấy vợ sống được lâu
Xây vài tòa lầu
Nhưng lại không có cần cẩu.”
Xuất phát điểm như bao một thanh niên xa mẹ khác ra thành phố học tập chăm ngoan để “bằng người” rồi có những ước mơ “cao sang” vợ ngon xe đẹp.
Nhưng thực tế bao giờ cũng đi ngược với suy nghĩ: Đâu biết cuộc chơi tỉ lệ may mắn là rất thấp đâu, triệu con tinh trùng cùng xông pha ra trận chiến đấu mới có một con ôm tới được vinh quang, chưa tính may mắn ấy còn gặp cu cậu “Thủ Dâm”.
Nhiều lúc buồn chán thấy mình nhỏ bé vô dụng cũng chỉ biết tự an ủi ngày nọ mình đã từng là con tinh trùng mạnh và nhanh nhất. 🙂
“Nếu một ngày bạn cảm thấy không biết làm gì thì hãy cứ đi nhé – đi theo cách của bạn không cần biết lý do đi để làm gì, vì đâu là nhẹ nhõm và thoải mái hưởng thụ nhất” Bạn hãy thử tự thử xem?
Tôi cũng muốn được có một gia đình hạnh phúc, che chở, cuộc sống ít sóng gió lắm chứ ? Cơ cũng là số phận” Ai cũng muốn sinh ra vào một gia đình hạnh phúc và giàu có thì ai sẽ vào gia đình nàn và khó khăn kia đây. ”
Nhưng cũng phải nói Tôi cũng thuộc dạng “số đỏ”, hớn hở nhận được biết bao nhiêu duyên tình cờ kỳ ngộ khi đi.
Cơ cực tôi đi bởi vì “bị đi” đâu biết những lý do hay mục đích ở trên đâu “Đi để học”, “đi để khoe” “Đi để chốn chạy ” “đi để nhận sự giúp đỡ của người khác”, đi để vui sướng”…
Nhưng chuyến đi của tôi cũng vô tình là để học những trải đời, văn hóa kiến thức mà cũng vô tình để khoe với anh em những chiến tích, những kết quả chinh phục cực nam bắc đất nước, mà cũng vô tình là để chốn chạy xã hội hiện tại hay đi để học cách nhận sự giúp đỡ của con người với con người một cách chân thành, còn thú vị hơn nữa mà lẽ ra phải nhắc ngay từ ban đầu đi là để được kết bạn bốn phương vui chơi sung sướng thỏa sức ngắm cảnh, thưởng nhận ẩm thực văn hóa lịch sử mà thiên nhiên, con người ban tặng.
Đi là học trong trường DH Bôn Ba
Thực chất mà nói với tôi “đi” cho tôi học một trường DH trường Đời (Hay nói cách sang chảnh của GS. Xoay là DH Bôn Ba ). Tối hôm qua, Anh Trai của tôi, người anh trai cả năm mới gọi cho tôi một lần, người anh trai với góc nhìn xã hội rất thành đạt “có riêng cho mình phòng khám tư, chiếc xe hơi, vợ đẹp, con ngoan ..”
– Anh đây, dạo này khỏe không em, bao giờ thì nghỉ tết? mày bỏ học DH rùi àh, thế đang công tác ở cơ quan nào? lượng tháng mấy chục chai?
Câu hỏi, câu chuyện cũng làm tôi đáng suy ngẫm, ngày cuối năm, ngày tết đoàn viên gia đình ai cũng có cho mình một thứ thành đạt, thành quả nhất định hay đơn giản nhất là cầm một cục tiền về an tết.
Nhưng có sao tôi khác anh trai tôi, tôi cũng không xấu hổ, tôi cũng không tự hảo chỉ là tôi bị chọn con đường khác cũng có những dự án riêng, hoài bão riêng mới tạm thời chưa nói lên điều gì thôi.
Còn bây giờ cho tôi thấy tôi đi là để “ tìm cho mình sự cô đơn” , đi tới một nơi xa hoàn toàn xa lạ, một nơi heo hắt triền mây đèo núi, biển vắng …
Sống trong một xã hội đô thị hóa tấp lập, ồn ã tôi chưa kịp nghĩ việc này thì việc kia ồ tới. Chỉ lúc ấy cho tôi những cảm xúc suy ngẫm về những chuyện đã xảy ra, việc đã làm, việc đã dự định thú vị hơn thôi.
Tiêu dao -Lào cai, 9/1/2014
One comment
Pingback: 8000KM Đạp xe loanh quanh Việt Nam - Nghĩa vụ tuổi trẻ!