Mình ít khi nói về thời trang, vì mình không đam mê thời trang lắm. Trong tủ đồ của mình bây giờ, chiếc váy đắt nhất cũng chỉ 7tr, chiếc áo khoác đắt nhất 3,6tr, váy tầm trung 2-3tr chỉ dăm chiếc, váy 200k-1tr cũng gần chục chiếc. Mình mua sắm theo kiểu, đi đâu thấy gì đẹp đẹp, hay hay, lạ lạ, ưng mắt là mua, nhưng không mua vượt khung trong giới hạn mình đặt ra. Trước đây khi có một con, mình mặc đồ vài bữa chán còn đem thanh lý, mua đồ mới, giờ hai con rồi, mặc chán là cho, gu thời trang cũng giản dị hơn.
Việc ăn mặc là tùy vào hoàn cảnh, câu nói “người đẹp vì lụa” không sai, nhưng không phải lúc nào cũng cần sexy, cong cớn, và không nhất thiết phải luôn quyến rũ, có những ngữ cảnh cần giản dị thôi.
Thời trang mình ít sắm vì mình bị lệ thuộc vào con mắt thẩm mỹ của chồng mình, mình thích được chồng sắm cho, dù anh ấy nhiều khi mua cho mình hay đồ mặc chơi golf để mình đi chơi phố, với lý do thấy đẹp, mặc dễ chịu.
Hồi mình chưa bầu em Susu, một lần trời mưa tầm tã, sáng đi làm mình mặc quần ngố áo phông, đi dép xỏ ngón, quần mua 40k, áo mua 50k, tông 80k ở chợ đêm. Đến tòa soạn thì sếp gọi đi tiếp khách ở khách sạn 5 sao, gặp giám tốc kinh doanh tập đoàn bất động sản TBD (mình viết tắt tránh tai tiếng).
Ngờ đâu anh giám đốc đó mê mình luôn. Về là nhắn tin gọi điện suốt. Lần thứ hai buộc phải gặp, mình mặc váy bó lịch sự hơn, mà anh đó nói thích hình ảnh lần đầu gặp mình, ăn mặc giản dị và đẹp, rất đẹp. Sau đó, sếp mình cười hoài, nói bạn anh hỏi thăm em suốt, giờ nó toàn đòi phải gặp em, em tính sao. Mình trốn luôn từ đó.
Kể chuyện này là để vui thôi, rằng không phải lúc nào cũng phải ăn mặc thật xịn. Chứ chuyện ra đường trai có vợ tán tỉnh mình gặp thường xuyên, nhiều không đếm nổi.
Thời độc thân, nhiều anh có vợ con yêu đương theo đuổi, tưởng như họ sẵn sàng bỏ vợ vì mình, may mà mình không lún vào mối quan hệ nào. Bây giờ thì mình hiểu, nếu ngày xưa mình chấp nhận, sẽ mãi chỉ là người thứ ba. Đừng bao giờ mơ mộng chuyện cướp được chồng người khác, nó gần như không tưởng, mà nếu có cướp được cục nợ đó về cũng chẳng khác nào rước họa vào thân, mang tiếng đĩ điếm gột rửa cả đời không sạch.
Quay lại chuyện thời trang, mình không ngại ngần gì khi khoe mua được cái áo hơn 100k, mình thấy vui, nó không làm nhân cách mình rẻ rúm đi, ngược lại khoe tôi mặc váy tiền triệu chắc gì đã khiến con người mình trở nên sang trọng. Sang hèn nó ở cách nghĩ cách nhìn và cách sống.
Mình chi tiêu cũng luôn có giới hạn, mỗi tháng chồng mình đưa hơn 100tr, mình chỉ tiêu hết 1/5 số đó. Với mình, cầm vài chục triệu đi spa là điều bình thường, nhưng mình thấy không cần thiết. Mình đã dùng qua tất cả các hãng mỹ phẩm nổi tiếng nhất thế giới, bôi lên mặt lọ kem dưỡng 10 triệu, nhưng cuối cùng, mình chọn quay về với thiên nhiên.
Mình dành nhiều thời gian chia sẻ trải nghiệm, hiểu biết của bản thân với các bạn, khuyến khích mọi người làm đẹp một cách hiệu quả và tiết kiệm, vì mình quá hiểu cần phải làm thế nào, đầu tư cho sắc đẹp bao nhiêu, mình cũng hiểu không phải ai cũng có nhiều tiền để làm đẹp, thu nhập bình quân mỗi tháng ở Việt Nam hiện nay chỉ 6-7tr thôi, còn phải lo cho gia đình, phải tiết kiệm, nuôi con khôn lớn….
Bây giờ FB mình không còn đơn thuần chỉ là chia sẻ, mình post bất cứ cái gì lên thì hơn 50% comment bên dưới đều là những câu hỏi nhờ tư vấn, nhờ giúp đỡ… nó khiến mình cảm thấy muốn giúp, muốn viết điều mình biết, chứ mình hoàn toàn không có trách nhiệm phải giúp đỡ ai cả, vừa tốn thời gian công sức vừa chẳng được lợi lộc gì.
Cuộc sống của mình quá sướng, nên mình không cần dùng đến những chia sẻ để câu views, để kiếm follow, để bán hàng. Khi có người nói mình bắt tay với chị gái kinh doanh, mình chỉ cười, mình không cần làm thế, mình thích thì tự kinh doanh, sao phải bắt tay cho lằng nhằng. Nhân viên bên shop Bambi là fan ruột của mình, các em ấy thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy mặt mình chứ nói gì đến liên lạc hay bắt tay, việc chị ấy kinh doanh buôn bán gì mình không nắm hết được. Khi cần, chị ấy vẫn gọi điện hỏi mình, và mình giúp chị giống hệt như mình tư vấn giúp những người khác, không hơn không kém. Mình mua hàng của chị Bambi, vẫn trả tiền hàng và tiền ship đầy đủ. Mình cũng chưa bao giờ thanh minh ở những stt nói xấu mình, mình kệ, ai nghĩ gì kệ, ai nói gì kệ, vì chỉ cần bỏ thời gian ra cãi nhau, chồng mình lập tức yêu cầu mình đóng FB. Ngay cả việc mình review món ăn nhà hàng, giờ chồng mình cũng nói không được review nữa, kẻo người ta tưởng em ăn tiền quảng cáo. Nên, mình cũng dừng review từ đây.
FB là thứ phiền hà mà chồng mình vì rất nhượng bộ sở thích cá nhân nên mới để mình chơi, và vì chồng mình thấy được mình chơi FB văn minh, lành mạnh.
Với phương châm FB chỉ để chơi cho vui, để có chỗ chị em chúng ta đi ra đi vào chia sẻ chuyện làm đẹp, một nơi giao lưu lý tưởng, nên mình chơi rất nhiệt tình, không e dè, ngay cả khi chia sẻ chuyện làm sao cho dzú bự, cho vùng bikini xinh đẹp… và chị em ra vào FB mình cũng là những người rất lịch sự văn minh, điều này là lý do duy nhất khiến mình còn cảm hứng chia sẻ.
Cái công việc đại sứ thương hiệu mình cũng làm cho vui thôi, vì bản thân mình tôn trọng kính nể những bác sỹ của iThuoc, vì mình và cả gia đình mình thấy rõ mặt tốt của sản phẩm đang dùng, chứ mình không có nhu cầu kiếm tiền từ những chia sẻ cá nhân, theo kiểu giới thiệu sản phẩm. Mình không giàu, nhưng tiền chẳng bao giờ thiếu, mình chỉ cần gật đầu là ngay lập tức đi làm vị trí lương cao, nhưng mình vẫn quyết nghỉ để chuyên tâm cho chuyện học hành, dù học hành cũng là sở thích kiểu như chơi FB.
Còn nếu sau này mình có kinh doanh, mình nhất định sẽ la toáng lên để mọi người còn ủng hộ nữa chứ, ngu gì im lặng 😀 Chỉ sợ số mình không hợp với việc cạnh tranh trên thương trường và không hợp việc tính toán tiền nong, cứ đưa cho mình nhiều tiền là mình nhức đầu lắm, mà đưa một món hàng rồi kêu bán đi là mình ngại cực. Trước mình tặng mỡ trăn, men mầm nghệ, kem đông y cho những ai, giờ mình chỉ nhớ được nick 2 người, còn lại quên sạch, không nhớ ai để hỏi coi dùng sp có hợp không, có thích không, đầu óc vô tư thế đó. Nhưng mà, mình sống nhẹ nhàng nên cuộc đời mình cũng êm đẹp nhẹ nhàng, cho sao nhận vậy, mình càng không ham tiền, càng có nhiều người muốn dúi tiền vào tay, mình càng không ham kinh doanh, càng nhận được nhiều lời mời hợp tác của các cty khác, mình càng không lột ví chồng, chồng càng đưa nhiều tiền, đưa nhiều khủng hoảng, nhiều lúc nằm nghĩ cách tiêu – nói thật chứ không phải kênh kiệu gì hết.